Bạn Ngô Hiền Lương -

Trở thành sinh viên đại học không chỉ là mơ ước của tôi mà còn là khát khao của nhiều bạn trẻ khác. Trước ngã rẽ của quan trọng đầu tiên của cuộc đời, chúng tôi chênh vênh giữa hàng trăm sự lựa chọn, hàng trăm câu hỏi. Nhưng chắc phải gọi là “duyên” khi tôi biết đến trường Đại học Điện lực, khá băn khoăn khi nộp hồ sơ vào trường, bởi không chỉ tôi và rất nhiều người đều nghĩ rằng “trường Điện sao mà đào tạo Kinh tế giỏi chứ”. Nhưng tôi vẫn quyết liều một phen và thật sự tôi muốn khẳng định cho những ai đang băn khoăn về vấn đề này một điều rằng: Trường Điện tuy không nổi về Kinh tế nhưng không có nghĩa là không giỏi về kinh tế”.

Ngày nào, tôi chỉ là một cô sinh viên năm nhất bước vào trường, như chớp mắt, giờ đây tôi đã sắp sửa trở thành cử nhân. Đếm sao cho hết nỗi niềm tại mái nhà EPU đã chia sẻ cùng tôi. Bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày gắn bó là bao nhiêu kỷ niệm vui buồn chôn dấu và giờ đây những kỷ niệm ấy cứ ùa về mời gọi. Vẫn nhớ rõ cảm giác bỡ ngỡ, lạ lẫm và một chút lạc lỏng khi lần đầu tiên đặt chân vào trường.

Nhớ và quý lắm những giờ học căng thẳng trên giảng đường nhưng đầy thú vị, những trải nghiệm thực tế vất vả nhưng bổ ích. Tại đây, chúng tôi tìm được những người bạn, cùng nhau học tập, cùng nhau cố gắng và cùng nhau chia sẻ những buồn vui.

Yêu lắm cuộc sống sinh viên xa nhà, vui buồn trong sự thiếu thốn tình cảm, vật chất; những trải nghiệm hoàn toàn mới tại một vùng đất mới bên những bạn bè mới. Bạn bè tôi tới đây từ khắp mọi miền đất nước. Chúng tôi chia sẻ với nhau cảm giác nhớ nhà, chia sẻ cùng nhau những món quà quê, những tình cảm nhớ nhung tuổi đầu đời. Cuộc sống sinh viên đơn giản, mộc mạc nhưng đáng yêu lắm. Chúng tôi cùng trân trọng, cảm thông và giúp đỡ nhau vượt qua cuộc sống sinh viên thiếu thốn, để giờ đây khi nhìn lại tôi phải cảm ơn cuộc sống sinh viên đó vì nhờ khoảng thời gian đó mà tôi trưởng thành hơn. Những buổi trà đá vỉa hè, những hôm rủ nhau đi chơi xa, rồi cả những rung động đầu đời, chúng tôi đã cùng nhau như vậy đấy.

Đáng quý lắm cảm giác ấm áp và thân thương khi nhận được tình cảm chân tình của các thầy cô. Thầy cô của tôi tận tình và yêu thương sinh viên lắm. Thầy cô à, thầy cô là những người đưa đò cao cả, bằng cả tâm và tài của mình, các thầy các cô đã dìu dắt và nâng đỡ chúng em đến những tầm cao mới. Không có gì có thể so sánh với công ơn của thầy cô đã dành cho chúng em. Chúng em sẽ luôn ghi nhớ mãi công ơn này và em biết rằng trong mỗi thế hệ học sinh chúng em, mái trường này cùng các thầy các cô trường Đại học Điện lực luôn là gia đình thân thương dõi theo những bước tiến của chúng em trên đường đời. Tôi đã chạm, cảm nhận và gắn bó thân tình với ngôi trường này. Nơi này đã yêu thương, che chở, dạy dỗ và chứng kiến sự trưởng thành của tôi và bao thế hệ sinh viên khác. Yêu biết bao ngôi trường này.

Thanh xuân của tôi bắt đầu tại đây, hoài bão, ước vọng của tôi cũng sinh ra từ đây. Ngẫm lại thật sự là cái duyên đã đưa tôi gắn bó với mái trường này!

Đâu đấy trong tôi lúc này là cảm giác pha lẫn giữa lo âu, trăn trở về “cơm, áo, gạo, tiền” và niềm vui khi đã tích lũy đủ hành tranh, chuẩn bị bước vào đời. Tôi biết rằng, tôi giờ đây cần phải biến những cảm xúc ấy thành động lực, phải đem những hành trang về kiến thức và kỹ năng sống mà mái trường này đã trang bị cho tôi để hiện thực hóa những khát vọng và hoài bão bản thân, để không phụ những gửi gắm mà ngôi trường này đã dành cho tôi và để góp công sức vào xây dựng quê hương đất nước. Nhớ ngày chúng tôi còn học tại giảng đường, mỗi lần có ai hỏi không biết sau này ra trường có xin được việc làm không, là cả đám trêu nhau rằng” sinh viên cô Tâm sao phải lo không có việc làm nhỉ” rồi cười phá lên. Đúng vậy, chúng tôi trân trọng những gì đã học được tại ngôi trường này, càng trân trọng hơn nữa tình cảm của các thầy cô, sự nhiệt huyết và tạo điều kiện hết sức để chúng tôi được tiếp xúc nhiều hơn với thực tế. Và đặc biệt, qua đây em muốn gửi đến GV. TS.Nguyễn Tố Tâm một lời cảm ơn sâu sắc nhất, cô là người truyền lửa, người cho chúng em biết đến thế nào là kiểm toán, tận tình chỉ bảo chúng em từ những kiến thức trên lớp lẫn kỹ năng mềm. Đó sẽ luôn là hành trang giúp chúng em có thể tự tin khi bước vào đời.

 Với bề dày truyền thống và sư năng động vốn có, sự tận tâm và sự uyên sâu của những người đưa đò nơi đây,tôi cũng như những sinh viên đã và đang học tại mái trường này tin rằng Đại học Điện Lực sẽ luôn là cái nôi đào tạo những con người vừa hồng vừa chuyên cho đất nước, tiếp tục khằng định vị thế của mình trên bản đồ giáo dục quốc gia và không ngừng vươn xa tới những tầm cao mới.

Riêng với các bạn đang còn theo học tại Trường, mình muốn nhắn nhủ rằng: “hãy học tập, làm việc và vui chơi với tất cả sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, trân trọng từng khoảnh khắc để khi nhìn lại, chúng ta sẽ không phải tiếc nuối bất kì điều gì vì ta biết, ta đã nỗ lực hết mình vì điều ấy”.

Ước rằng ngày mai ngủ dậy tôi lại được đến trường cùng chúng bạn, được học những bài học hay, tâm sự về những thứ dù là nhỏ nhặt, đời thường nhất, mong chờ những giờ giải lao cùng ngân nga những câu hát. Cảm ơn nơi đây đã cho tôi những kỷ niệm, cho tôi gặp những người thầy kính yêu, những người bạn đáng quý. Rồi đâu đó sau này trên đường đời tấp nập, chúng tôi được gặp nhau và lại như thuở ban đầu, sống lại tuổi trẻ. Tôi tự hào là sinh viên EPU!

Bạn cần hỗ trợ?